Ầm…
Theo một đạo lôi kiếm màu đen cuối cùng hạ xuống, thì sắc
mặt của Diệp Mặc đã có chút tái nhợt và đình chỉ việc phóng xuất lôi
kiếm, đồng thời lấy ra mấy viên thuốc nuốt xuống. Một lượt loạn đả lôi
kiếm này tuy rằng rất sảng khoái nhưng tiêu hao cũng rất lớn.
Mà
lúc này thì những tu sĩ Hóa Chân bị lôi kiếm của Diệp Mặc vây khốn đã
chỉ còn có hai người sống sót. Một là tên Tịch trưởng lão - tu sĩ Hóa
Chân tầng bảy, còn một người là tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân tầng năm
lúc trước muốn trợ giúp Thủy Dã.
Tuy rằng hai người vẫn còn đứng
dậy được, tuy nhiên lại chẳng còn ra hình dạng con người nữa rồi. Có lẽ
có thể nói hai người này hiện đang là một gốc than củi đen kịt.
Tên
tu sĩ Hóa Chân tầng bảy nhìn bẩy tên trưởng lão Đan Thành đã chết ở bên
cạnh, thì môi run lên thầm than lợi hại. Y tu luyện đến Hóa Chân, lại
là một trong những cao thủ của Đan Hội Đan Thành, luôn là người được tôn
kính. Ngay cả hai vị Đan Vương thành chủ của Đan Thành nhìn thấy y, thì
cũng phải kính cẩn gọi một câu trưởng lão. Sợ có nghĩa là gì? Đó là khi
tu sĩ khác phải nhìn vào ánh mắt của y, né tránh khi tâm tình y không
tốt, đó chính là khi người khác sợ hãi y.
Nhưng giờ khắc này thì
chính y đang là người sợ hãi, vì y đã gặp một tên điên, gặp một tên điên
có tu vi thông thiên. Đánh một trận thôi, thì đã giết chết tám tên
trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành rồi, ngay cả Thủy Dã cung phụng
cũng bị hắn vây khốn. Với hành vi của thằng điên này, thì ai biết hắn
còn có thể làm ra cái chuyện gì nữa.
- Mày, mày…
Tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân tầng bảy này chỉ vao Diệp Mặc, nhưng lại chỉ có thể thốt ra một chữ.
Những tu sĩ đứng xem xung quanh cũng không có bất kỳ ai dám nói ra một chữ
nào, cũng không ai cười nhạo tên tu sĩ Hóa Chân tầng bảy này. Bất cứ ai
gặp loại chuyện điên cuồng này, thì cũng đều sẽ có vẻ mặt như y thôi.
Lúc này thì thần thức của Diệp Mặc đã tiêu hao quá lớn rồi, bằng không thì 'Tử Đao' của hắn đã lại phóng ra ngoài rồi.
Hơn mười hơi thở sau, thì tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân tầng bảy của Đan
Thành kia cuối cùng cũng bình ổn lại, y run giọng nói với Diệp Mặc:
- Mày muốn khai chiến với Đan Thành, mày muốn là kẻ thù chung của toàn bộ Nam An Châu… Mày…
Diệp Mặc khinh thường cười nhạt:
-
Kẻ địch của toàn bộ Nam An Châu sao? Mày quá coi trọng cái Đan Thành
của mày rồi đấy. Mặc Nguyệt Chi Thành của tao có Đan Vương cửu phẩm, có
Đan Vương bát phẩm, còn có cả Đan Vương thất phẩm, Đan Thành của mày thì
đã tính là cái gì? Đừng có tự dát vàng lên mặt của mình.
Nghe
được lời Diệp Mặc nói rằng Mặc Nguyệt Chi Thành có Đan Vương cửu phẩm,
thì tất cả mọi người đều hít vào một hơi lạnh. Tin tức này so với việc
Diệp Mặc vừa giết tám tên tu sĩ Hóa Chân còn chấn động hơn nhiều.
Đan Vương cửu phẩm tại đại lục Lạc Nguyệt đã bao nhiêu năm rồi chưa từng
xuất hiện một ai, hiện tại Mặc Nguyệt Chi Thành thậm chí còn có Đan
Vương cửu phẩm, vậy thì khó trách vì sao Diệp Mặc xem thường trưởng lão
của Đan Thành rồi. Một khi mọi người đều biết Mặc Nguyệt Chi Thành có
Đan Vương cửu phẩm, vậy thì những tên tu sĩ Hóa Chân còn lại của Đan
Thành chỉ còn là cặn bã mà thôi.
Đan Thành có lực hiệu triệu, đơn giản là vì nó đến từ việc Đan Thành có nhiều Đan Vương, có thể giúp đỡ
các tu sĩ luyện đan mà thôi. Nhưng một khi điểm lợi thế này cũng bị Mặc
Nguyệt Chi Thành đoạt mất, thì Đan Thành thật sự chẳng còn như xưa được
nữa.
Diệp Mặc cũng không đi lưu ý những suy nghĩ của người xung quanh đang bàn tán, vẫn tiếp tục lạnh lùng nói:
- Đan Thành muốn khiêu chiến với Mặc Nguyệt Chi Thành của tao, thì cứ
phóng ngựa qua đây, Diệp Mặc tao lúc nào cũng sẵn sàng chào đón. Dám ở
Mặc Nguyệt Chi Thành của tao để giương oai, thì ngay cả là Đan Thành
cũng không được. Bất quá tao nói trước cho mày biết, Đan Thành chỉ có
một lần cơ hội tới Mặc Nguyệt Chi Thành gây chuyện mà thôi. Nếu có lần
tiếp theo có người của Đan Thành tới Mặc Nguyệt Chi Thành gây chuyện,
thì tao sẽ xóa tên Đan Thành khỏi Nam An Châu.
Khí phách thật
lớn, thật là một lời tuyên bố bá đạo. Ý tứ của Diệp Mặc rất tõ, đó là
nếu như người của Đan Thành dám trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành gây chuyện, thì hắn sẽ chủ động đánh tới Đan Thành.
Nếu
như là trước đây
Diệp Mặc nói ra lời này, thì những tu sĩ nghe được sẽ cười tới đau bụng,
nhưng hiện tại thì lại không có người nào dám chê cười Diệp Mặc cả.
Vũ
Minh Lục Đao thì cảm thấy sau lưng mình thấm ra từng đợt mồ hôi lạnh,
phía bên y có tổng cộng là hai tu sĩ Hóa Chân, nhưng vì không đứng vào
hàng ngũ của Đan Thành cho nên có thể bảo tồn lại thực lực. Lúc này thì y
mới hiểu được rằng nếu như y muốn chiến đấu với Diệp Mặc, thì hiện tại
có lẽ y đã là một bộ xương khô rồi. Bộ lục đao pháp của y có thể đối
phó với người khác, nhưng gặp phải Diệp Mặc thì có lẽ chỉ là một trò hề
mà thôi.
Lưu Âu Lam thì càng kinh hãi hơn, y lúc này mới hiểu
được Diệp thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành là dạng người hung hãn như
thế nào. Sự việc hôm nay so với trong truyền thuyết kể rằng hắn ở trước
mặt tông chủ Vô Cực Tông giết chết mấy tên đệ tử nồng cốt của Vô Cực
Tông còn hung hãn hơn gấp trăm lần. Nếu như Diệp Mặc hiện tại muốn giết y trước mặt sư phụ y, thì y cũng không hề hoài nghi.
Tên
tu sĩ Hóa Chân tầng bảy kia nghe Diệp Mặc nói xong, thì càng sợ hãi
hơn. Tuy rằng y đã bảo vệ được một mạng, nhưng chân nguyên đã hoàn toàn
cạn kiệt rồi. Có thể nói là lúc này Diệp Mặc tùy thời đều có thể giết
chết y, mà tên
tu sĩ Hóa Chân tầng năm kia thì càng không cần phải nói tới.
Một
tiếng ‘Răng rắc’ nứt vỡ vang lên, Thủy Dã lúc trước bị Diệp Mặc dùng
trận pháp vây khốn đã thoát ra được nhưng sắc mặt đã có chút xanh đỏ,
tay cầm Lục Chân Kiếm bay vọt ra. Nếu như không phải là y có Lục Chân
Kiếm, thì muốn phá vỡ được cái khốn trận kia quả thật là vô cùng khó
khăn.
Diệp Mặc căn bản là không thèm để ý tới Thủy Dã. Vừa rồi
thần thức và chân nguyên của hắn tiêu hao khá nhiều, hiện tại đang nắm
chắc thời gian để phục hồi lại thực lực, bằng không thì hắn đã sớm giết
Thủy Dã rồi.
Thủy Dã vừa ra, thì đã cảm giác được có gì đó không
đúng. Tất cả tu sĩ bên ngoài thành Mặc Nguyệt đều im lặng không một
tiếng động nào, không có bất cứ ai nói chuyện cả.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Thủy
Dã vừa hỏi một câu, thì đã nhìn thấy Tịch trưởng lão và Hồng trưởng lão
toàn thân cháy đen. Y lập tức cũng nhìn thấy mấy cỗ thi thể cháy đen
trên mặt đất.
Trong nháy mắt thì Thủy Dã đã hiểu được rằng Diệp Mặc đã chém tận giết tuyệt các trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành rồi.
- Bọn họ đều đã bị giết…
Tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân tầng bảy nghe được câu hỏi của Thủy Dã cung phụng, thì đờ đẫn trả lời một câu.
- Cái gì?
Thủy Dã cung phụng căn bản là không thể tin nổi mà nhìn vào Diệp Mặc. Từ
trước tới nay chỉ có tu sĩ của Đan Thành đi giết người khác, nào có bao
giờ đến lượt người khác giết tu sĩ của Đan Thành chứ? Đã thế còn là
giết toàn các tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành nữa.
Trong nháy mắt thì Thủy Dã đã kịp phản ứng, hai mắt đỏ bừng phóng Lục Chân Kiếm ra ngoài.
Diệp Mặc lần này không hề có ý cấp cho Thủy Dã một cơ hội sống nào nữa, 'Tử
Đao' đã lập tức toàn lực phóng ra một chiêu 'Huyễn vân Hoa Sơn đao' nữa.
Diệp Mặc biết Thủy Dã còn chưa hoàn toàn luyện hóa thanh phương kiếm, nên
hiện tại y muốn phóng xuất kiếm chiêu thì phải mất thời gian hai lần
thở, mà chỉ cần hai lần thở này thôi thì cũng đã đủ cho hắn rồi.
Lục Chân Kiếm của Thủy Dã mới chỉ kích phát ra được vài đạo kiếm khí chứ
chưa hoàn toàn kích phát ra, thì đã bị ánh đao hồng tím của Diệp Mặc
đánh trúng rồi.
Tiên khí hạ phẩm có lợi hại hơn, thì nhất định
phải kích phát ra được hoàn toàn, còn không thì chỉ là có tiếng mà không
có miếng mà thôi. (DG: Xời ơi, thứ vũ khí nào mà chẳng rứa Súng mà
không bắn thì khác gì súng đồ chơi )
Trong lòng Thủy Dã đã vô
cùng bức thiết, vì y biết mình so với Diệp Mặc thì chênh lệch quá xa.
Nếu như không phải là vì y có tiên khí hạ phẩm, thì đã sớm bị Diệp Mặc
giết rồi. Lúc này Diệp Mặc đã biết y còn chưa luyện hóa hoàn toàn được
thanh phương kiếm này, nên toàn lực xuất thủ khiến y chắc chắn phải lành ít dữ nhiều rồi.
Cảm thụ được 'Vực' của Diệp Mặc đã hoàn toàn
vây khốn mình, thì trong lòng Thủy Dã đã có chút hối hận. Sau khi y phá
vỡ khốn trận, thì lập tức bỏ chạy có phải tốt không, cớ sao còn muốn đi
giết Diệp Mặc nữa. Y tới để giết Diệp Mặc, còn cái thằng điên Diệp Mặc
này lại dám giết nhiều trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành như vậy,
sao có thể buông tha cho một mình y được?
Chỉ chốc lát do dự và
hối hận, thì 'Tử Đao' của Diệp Mặc đã chém nát Lục Chân Kiếm rồi. Đao
quang thì vẫn tiếp tục tiến đến, phát ra một tiếng động nhỏ xuyên thấu
qua xương thịt.
Trên mặt Thủy Dã đã hiện lên sự tuyệt vọng, thậm
chí còn không có ý muốn phản kháng nữa. Có lẽ y biết rằng cho dù mình có
phản kháng, thì cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp
Mặc được.
Hai tên trưởng lão của Đan Thành bị Diệp Mặc đánh cho
tới mức đầu váng mắt hoa lúc này vừa mới thanh tỉnh lại một ít, thì đã
tận mắt nhìn thấy trưởng lão cung phụng chí cao vô thượng của Đan Thành
bị Diệp Mặc chém giết. Không đợi cho hai tên này khôi phục lại tinh
thần, thì 'Tử Đao' của Diệp Mặc lại một lần nữa kéo theo đao quang hồng tím tiến tới.
Đao quang hồng tím nở rộ như đóa hoa mầu hồng tím vô cùng huyễn lệ.
Nhưng
không một ai cảm nhận được vẻ đẹp này. Từng tu sĩ có mặt ở đây đều chỉ
cảm nhận được sát ý băng lãnh mà thôi. Mười một tên trưởng lão tu sĩ Hóa
Chân của Đan Thành bao gồm cả trưởng lão cung phụng Thủy Dã đều đã bị
Diệp Mặc chém tận giết tuyệt rồi.
Diệp Mặc thu hồi lại mười chiếc nhẫn trữ vật. Từ Thủy Dã muốn giết hắn, đến những tên tu sĩ Hóa Chân
của Đan Thành muốn động thủ với mấy người Lạc Ảnh, thì lúc này đều đã bị Diệp Mặc biết thành người chết rồi.
Trong mắt của những người
khác, thì chỉ có tu sĩ của Đan Thành đi giết người, chứ không có người
nào dám giết tu sĩ của Đan Thành cả. Nhưng trong mắt của Diệp Mặc, thì
bất luận là loại tu sĩ nào, chỉ cần có ý muốn giết hắn, thì hắn nhất
định sẽ giết lại bằng được. Trước đây khi hắn còn là tu vi Hư Thần, thì
hắn đã dám giết đám đệ tử nồng cốt của Vô Cực Tông ngay trước mặt của
tên tông chủ Vô Cực Tông là Vương Thuyền Hòa rồi. Huống chỉ ngày hôm
nay, hắn đã là một tu sĩ Hóa Chân, hơn nữa còn là một tu sĩ Hóa Chân có
thể dễ dàng giết chết cả tu sĩ Hóa Chân tầng chín khác.
Thù hận
của hắn và Đan Thành khẳng định là đã kết rồi, và Diệp Mặc cũng không hề
trông cậy vào việc Đan Thành sẽ bỏ qua chuyện này. Sự tình mà hắn đã
làm, thì hắn sẽ không sợ.
(Dg: Chỉ bị những thằng trâu bò hơn đuổi giết thì sợ thôi )
Sở dĩ Diệp Mặc làm như vậy, là vì trong lòng hắn hiện tại đã rất rõ ràng
thứ mà Mặc Nguyệt Chi Thành cần là gì. Nơi này là chỗ mà hắn và người
thân tu luyện, cho nên thứ hắn cần không phải là một thành thị vô cùng
phồn hoa, mà là một nơi định cư yên tĩnh và xinh đẹp.
Đồng thời
Diệp Mặc cũng biết thứ mà hắn thiếu là cái gì. Đó chính là hắn không có
tinh lực đi quản lý Mặc Nguyệt Chi Thành, hơn nữa hắn cũng không phải là
một người làm tốt việc quản lý. Sau khi hắn trở về Địa Cầu rồi thấy
tình huống của Lạc Nguyệt thành, thì cũng không khác mấy so với tình
huống của Mặc Nguyệt Chi Thành hiện giờ.
Bất luận là ở Địa Cầu
hay là đại lục Lạc Nguyệt, cũng đều là đạo lý cường giả vi tôn mà thôi.
Tại Lạc Nguyệt thành, thì cường giả là người có học thức và bản lĩnh.
Hoàng Ức Niên biết rõ ràng ý đồ của Tác Đam, nhưng Lạc Nguyệt thành thì
lại cần có Tác Đam quản lý, bởi vì Tác Đam so với Hoàng Ức Niên y thì có
bản lĩnh hơn. Đương nhiên Hoàng Ức Niên cũng không phải là loại người
chí công vô tư, nhưng thứ mà y để ý cũng không phải là quyền lực của
mình, mà là sự phồn vinh của Lạc Nguyệt thành, bằng không thì Tác Đam
cũng sẽ hoàn toàn không có cơ hội nào.
Bất luận là vì nguyên nhân
gì, thì Diệp Mặc hắn chỉ có thể đi quản lần một lần hai, chứ cũng không
thể nào quản cả ngàn năm vạn năm được!
Mặc Nguyệt Chi Thành này
thì cũng giống như vậy, nếu như thực lực của mấy người Ninh Khinh Tuyết
và Đường Bắc Vi mạnh mẽ hơn, thì căn bản là sẽ không cần phải đồng ý với
đề nghị của Vũ Minh Lục Đao, để cho đệ tử của y lên làm phó thành chủ,
kết quả là y dần dần tự mình thoát ly khỏi sự khống chế.
Lần này
thì hắn đã mang về nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, cho nên Diệp Mặc
hắn quyết tâm đem tu vi của tất cả mọi người đề cao lên. Đồng thời hắn
cũng cần phải thay đổi lại trận pháp của Mặc Nguyệt Chi Thành. Với bản
lĩnh trận pháp hiện tại của hắn, thì phải bố trí một trận pháp chắc chắn như tường đồng vách sắt cũng là một việc đơn giản thôi.
Nhưng
những
thứ này thì hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn. Loại trận pháp mà hắn cần
chính là loại mà cho dù hắn không có mặt ở Mặc Nguyệt Chi Thành, thì bất
cứ một kẻ nào được đứng lên quản lý Mặc Nguyệt Chi Thành cũng không thể
chỉ thông qua trận kỳ mà có thể khống chế toàn bộ trận pháp cả. Đây
chính là loại trận pháp mà hắn muốn bố trí, và còn rất nhiều chuyện mà
hắn muốn làm nữa, tuyệt đối không để cho nơi ở của mình xảy ra vấn đề gì
cả.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Chương 1419 : Chém tận giết tuyệt
20:34 |
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét