Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói gì, Cảnh Anh Ly lập tức cũng không nói
thêm gì nữa. Diệp Mặc khi vừa mới nhắc đến bảo vệ thứ gì đó, lập tức
ngừng lại, rõ ràng là nhớ ra cái gì đó, hoặc là muốn đi xem xem một
chút.
- Thôi, tôi vẫn còn phải nhanh chóng đi tìm Ngân Nguyệt đan vương tiền bối, mong ngàn vạn lần không được có nguy hiểm gì.
Diệp
Mặc nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đi tìm Ngân Nguyệt đan vương trước,
nói không chừng cái mà những tà linh đó muốn bảo vệ chính là ấn kỳ, bây
giờ ấn kỳ bị hắn lấy đi rồi, cũng không còn thứ gì để bảo vệ nữa. Huống
chi vốn dĩ những ma linh cũng không là cái gì, nhưng tà linh một khi
xuất hiện, cho dù là Ngân Nguyệt đan vương cũng chưa chắc có thể tự vệ
được.
Hai người sau khi tiến vào Ma Ngục bình nguyên mới biết
tình huống trong này cũng đã ác liệt đến mức độ nào rồi, đâu đâu cũng là
những thi thể da bọc xương, các loại túi trữ vật, nhẫn trữ vật, pháp
bảo vương vãi khắp nơi.
- Chết nhiều người như vậy…
Cảnh Anh Ly hít một hơi dài, nếu như cô cũng ở trong Ma Ngục bình nguyên, có khi cũng bị giết rồi không?
Diệp
Mặc tăng nhanh tốc độ, đồng thời thần thức của hắn cũng hoàn toàn phóng
rộng ra, trong Ma Ngục bình nguyên này, thần thức của Diệp Mặc mặc dù
bị thu hẹp đến cực hạn, nhưng những nơi trong phạm vi chục nghìn mét
cũng có thể nhìn rõ được.
Dọc theo đường di, hai người lại gặp
càng nhiều thi thể tu sĩ. Thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết truyền
đến, Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly biết, mỗi một tiếng kêu đó thay cho một
sinh mạng bị tà linh cướp đi. Hai người trên đường cũng gặp tà linh vài
lần, chỉ có điều những tà linh này dưới hỏa cầu của Diệp Mặc, căn bản
cũng không kiên trì được trong tích tắc.
- Đây là người của Huyền Âm các tôi…
Cảnh Anh Ly chỉ một hài cốt mặt quần áo tu sĩ màu xám nói.
Diệp
Mặc trong lòng cũng có chút bồn chồn, Huyền Âm các là tông môn chín
sao, chắc chắn có tu sĩ Hóa Chân đi cùng. Nhưng đến Huyền Âm các cũng có
người chết, thì Ngân Nguyệt đan vương sớm tiến vào Ma Ngục cấm địa thì
thế nào? Hắn chỉ hi vọng Ngân Nguyệt đan vương có thể dùng mồi lửa kỳ dị
đối phó với tà linh trước khi bọn chúng đánh lén ông, những tà linh này
cho dù lợi hại đi nữa, gặp phải mồi lửa kỳ dị thì cũng chết là cái
chắc.
…
Lúc này ở một nơi cách chỗ Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly trăm dặm, gần nghìn tu sĩ đang đứng chen chúc nhau, trước mặt những tu
sĩ này, có một vòng lửa, những tu sĩ này đứng trong vòng lửa đó. Chỉ có
điều vòng lửa này có chút bé nhỏ, nhiều tu sĩ như vậy thậm chí cũng đã
đứng giáp với viền lửa rồi.
Bên ngoài vòng lửa này có rất nhiều
hài cốt tu sĩ, những tu sĩ không kịp tiến vào trong vòng lửa đó đều bị
tà linh cắn nuốt sạch. Thỉnh thoảng còn có một hai tu sĩ nhìn thấy bên
trong vòng lửa bên này có nhiều người, muốn xông qua, nhưng cũng chưa có
người nào xông được vào vòng lửa đó. Thời gian đứng ngoài vòng lửa đó
hơi lâu chút, sẽ bị những bóng dáng không nhìn thấy bằng mắt thường kia
cắn nuốt sạch.
Những tu sĩ trong vòng lửa ai ai cũng lộ vẻ kinh
hoàng, nếu như có thể hối hận, bọn họ tuyệt đối không đến Ma Ngục cấm
địa. Những thứ không nhìn thấy kia quá lợi hại. Là ai nói ma linh có thể
dùng thần thức quét đến được? Những ma linh mà bọn họ đụng mặt căn bản
cũng không thể nào dùng thần thức quét đến được.
Bây giờ những tu
sĩ trong vòng lửa đó thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy một số bóng đen lờ
mờ, những bóng đen đó rõ ràng là những ma linh không thể nào dùng thần
thức quét đến được. Những bóng đen đó dường như cũng biết trong vòng lửa
kia có rất nhiều tu sĩ, nên cứ lởn vởn bên ngoài vòng lửa đó, không
muốn rời đi, cũng không dám tiến vào trong. Những tu sĩ đứng sát với
vòng lửa thì lại kinh hồn táng đảm, sợ chẳng may không cẩn thận, sẽ bị
những bóng đen kia kéo ra ngoài.
Nhưng vòng lửa của ly trận hỏa
chỉ rộng có vậy, không thể nào tránh được có người tiếp cận gần với mé
của trận pháp. Hai tu sĩ Hóa Chân vì phòng ngừa mọi người tranh chỗ nhau
mà hỗn loạn, lại càng trực tiếp đứng ra nói, nếu như có ai chen lấn
chỗ, thì sẽ ném ra ngoài ngay tức khắc.
Cũng may có hai tu sĩ Hóa
Chân lên tiếng, sau khi nghe thấy hai tu sĩ Hóa Chân này nói vậy, những
người trong vòng lửa cũng khoanh địa bàn của mình lại. Chỉ cần cứ như
vậy, những tu sĩ tiến vào ly trận hỏa trước thì lại càng có lợi, chỗ
đứng rộng hơn chút không nói, còn cách xa vòng lửa, những tu sĩ đến sau
thì lại càng sát với mé của ly trận hỏa hơn.
- Tất cả mọi người
lấy linh thạch của mình ra, để Lăng Trần tiền bối sử dụng, ly trận hỏa
này cần rất nhiều linh thạch, một khi ly trận hỏa không còn đủ linh
thạch để cung cấp linh nguyên nữa mà hỏng đi. Thì tất cả chúng ta sẽ
chết hết.
Một tu sĩ Hóa Chân đứng ra lớn tiếng nói.
Nghe
thấy vậy, rất nhiều tu sĩ đều tự giác lấy linh thạch của mình ra, rất
nhanh bên cạnh lão già tay nắm trận kỳ đã có một đống lớn linh thạch
rồi.
- Tôi và Tiểu Trân không có linh thạch…
Một người đàn
ông khoảng ba mươi tuổi có chút lo lắng nói, tu sĩ nói ra câu này chính
là Du Nhị Hổ. Gã và Tiểu Trân đi theo Trình Na Na vừa đến Ma Ngục cấm
địa thì gặp phải chuyện tà linh này. Dưới sự hoảng loạn, Trình Na Na dẫn
theo hai người bọn họ chạy về nơi nhiều người nhất, vì có linh khí phi
hành cực phẩm của Trình Na Na, bọn họ cũng là tốp đầu tiên tiến gần với
ly hỏa trận nhất.
Du Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân hàng năm vì tu luyện
mà bôn ba, căn bản cũng không giữ lại linh thạch. Cho dù trên người có
chút linh thạch, cũng chỉ là linh thạch hạ phẩm và linh thạch trung
phẩm. Nếu như không phải Trình Na Na dẫn họ đến, bọn họ đến linh thạch
ngồi truyền tống trận cũng không có, có thể nói trong những tu sĩ có thể
đến được Ma Ngục cấm địa, thì hai người bọn họ là nghèo nhất. Nhìn
người khác lấy ra linh thạch, chỉ có hai người họ là không lấy ra, Du
Nhị Hổ liền lo lắng nói.
Trình Na Na vẫn không trả lời, một tu sĩ bên cạnh lạnh giọng nói:
- Không có linh thạch thì ở lại đây làm gi? Cút ra ngoài. Chỉ là hai tên tu sĩ Trúc Cơ, lại dám đến Ma Ngục cấm địa.
Tất
cả mọi người xung quanh biết tu sĩ nói ra câu này cũng không có ý gì,
vì không gian trong ly hỏa trận chật hẹp. Còn ba người Trình Na Na thì
lại đến sớm, cũng kịp thời chiếm được một khoảng trống, nơi mà tên tu sĩ
đó và mấy tên đồng bọn chiếm được ngược lại cũng không rộng như của ba
người Trình Na Na, hơn nữa lại gần với mép ly hỏa trận. Chỉ cần Du Nhị
Hổ và Lỗ Tiểu Trân đi ra ngoài, thì không gian xung quanh bọn họ cũng
được rộng hơn chút ít.
- Anh có ý gì? Ai nói không có linh thạch? Linh thạch của Nhị Hổ và Tiểu Trân tôi trả.
Trình Na Na nói xong, lại lần nữa lấy ra mấy nghìn linh thạch thượng phẩm ra vứt lên trên đống linh thạch kia.
Tên tu sĩ lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ai nói cô có thể trả giúp họ? Vì ly hỏa trận, chúng tôi đã lấy tất cả
linh thạch trên người ra, cô không ngờ lại còn linh thạch đi giúp người
khác nữa.
Trình Na Na sắc mặt trầm xuống nói:
- Anh cố ý bới móc sao? Tôi không tin anh lấy hết linh thạch trong nhẫn trữ vật của anh ra rồi.
Tên
tu sĩ trước mắt này muốn lấy chỗ đứng của ba người bọn họ, Trình Na Na
làm sao lại không biết? Ba người bọn họ đến trước, khi vừa mới đến, thì
tiền bối kia còn đang bố trí trận pháp. Ba người căn bản cũng đã ở trong
cùng rồi, chỉ có điều càng về sau lại càng có nhiều người đến, nên ép
ba người bọn họ nhích dần ra ngoài mép. Nếu như không phải hai tên tu sĩ
Hóa Chân kịp thời đứng ra nói, lúc này nói không chừng bọn họ cũng đã
ép ra ly hỏa trận này rồi.
Nhưng cho dù biết tên tu sĩ này đang
bới móc, nhưng Trình Na Na cũng không còn cách nào, tên tu sĩ này và
đồng bọn bên cạnh gã, cô cũng không nhìn ra tu vi, rõ ràng là tu sĩ trên cấp Hư Thần rồi.
-
Các anh em, hai tên tu sĩ Trúc Cơ này rõ ràng có túi trữ vật, nhưng đến
một viên linh thạch cũng không muốn lấy ra.
Mặc dù có tiền bối bố trí ly hỏa trận, nhưng ly hỏa trận này cũng phải
dựa vào sự cố gắng của mọi người. Nếu như tất cả mọi người đều giống như
bọn họ, thì chúng ta làm sao có thể chống đỡ được số ma linh này?
Tên tu sĩ Hư Thần ôm quyền lớn tiếng nói với mọi người.
Mặc
dù miệng gã nói như vậy, nhưng ánh mắt thì lại nhìn hai tên tu sĩ Hóa
Chân. Hai tên tu sĩ Hóa Chân đó lại như không nghe thấy gì, chỉ dính mắt
vào nhìn bóng đen bên ngoài ly hỏa trận kia, nhíu nhíu mày hình như còn
đang nghĩ kế sách gì đó.
Trong đám người không có ai dám đứng ra
nói, vì đối với tất cả mọi người mà nói, thì những người trong vòng
tròn này đương nhiên càng ít càng tốt. Nhưng cũng không có ai dám đứng
ra phụ họa với tên tu sĩ Hư Thần này, mọi người đều biết ý tứ của tên tu
sĩ Hư Thần này, hai tên tu sĩ Trúc Cơ kia chết thì cũng chết rồi, không
có ai thèm để ý. Nhưng lúc này cũng không có ai muốn ném đá xuống
giếng, dù sao một khi ra ngoài, thì chết còn thê thảm hơn. Hơn nữa Du
Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân đều có túi trữ vật, rõ ràng là tu sĩ nghèo kiết
xác, phần lớn tu sĩ cũng có chút thương cảm.
- Nếu như tất cả mọi người ngầm thừa nhận rồi, thì tôi ra tay đây.
Tên tu sĩ Hư Thần kia ôm quyền nói xong, giơ tay ra muốn xách Du Nhị Hổ lên.
Lỗ Tiểu Trân lấy mười viên linh thạch trung phẩm ra nói:
- Chỗ này tôi còn chút linh thạch trung phẩm…
Tên tu sĩ Hư Thần biết rõ Lỗ Tiểu Trân không có linh thạch thượng phẩm, lại cố ý nói:
- Bây giờ mới biết lấy linh thạch ra, cũng đã muộn rồi…
- Dừng tay…
Trình
Na Na thấy tên tu sĩ kia động thủ, lập tức liền kêu lên. Cô thấy tên tu
sĩ đó tạm thời dừng tay lại, lập tức lạnh lùng nói:
- Anh biết
anh ta là ai không? Là đệ tử của Diệp thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành
đấy, anh dám động đến anh ta, thì Lôi Vân tông và Vô Cực tông cũng
chính là kết cục của anh đấy.
Tên tu sĩ Hư Thần sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Nếu nói như vậy cô cũng là người của Diệp thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành đó rồi?
Trình Na Na lập tức nói:
- Không sai, tôi chính là em dâu của Diệp thành chủ.
Trong
đám người hình như có hư thanh truyền ra ngoài, rõ ràng có người tin
lời nói của Trình Na Na. Du Nhị Hổ là đệ tử của Diệp Mặc? Diệp thành chủ
giàu có, lại là chủ của một thành, sao lại có thứ đệ tử đến linh thạch
thượng phẩm cũng không lấy ra được thế này? Thật quá buồn cười.
Huống
chi, cũng không ai nghe nói Diệp thành chủ còn có em trai. Trình Na Na
nói ra tên của Diệp Mặc, không cần nói đến những tu sĩ bình thường đứng
trong ly hỏa trận, ngay cả hai tu sĩ Hóa Chân cũng kinh dị nhìn Trình Na
Na, rõ ràng muốn xác nhận một chút Trình Na Na nói thật hay đùa.
Người
khác nhìn thấy tu sĩ Hư Thần cười ha hả, cho rằng tu sĩ Hư Thần cũng
nghĩ giống như bọn họ, không tin lời của Trình Na Na. Nhưng khiến tất cả
mọi người không ngờ chính là, tên tu sĩ Hư Thần đó lại cười lớn nói:
- Mặc Nguyệt Chi Thành là thứ gì? Diệp thành chủ là thứ gì?
Đối
với gã mà nói đừng nói là Diệp thành chủ, nếu như trưởng bối của sư môn
ở đây, thì hai tên tu sĩ Hóa Chân kia, gã cũng không coi ra gì.
Những tu sĩ tới đây phần lớn đều biết Diệp Mặc phát uy khi trở về Mặc Nguyệt
Chi Thành, cho nên khi bọn họ nghe thấy tên tu sĩ Hư Thần nói vậy cũng
không ngừng khiếp sợ. Ngay cả hai tên tu sĩ Hóa Chân cũng nhìn về phía
tu sĩ Hư Thần này, trong lòng thầm kinh dị. Đến Diệp thành chủ của Mặc
Nguyệt Chi Thành cũng nói là thứ gì, hậu đài của tên tu sĩ Hư Thần này
chẳng lẽ lại còn lợi hại hơn Vô Cực tông thậm chí Đan thành hay sao?
Có rất nhiều tu sĩ phản ứng nhanh hơn cũng đã nhìn ra, tên tu sĩ Hư Thần
này chắc hẳn không phải là người Nam An châu, nếu như tu sĩ của Nam An
châu tuyệt đối sẽ không thể không biết Mặc Nguyệt Chi Thành, lại càng
không biết Diệp thành chủ là ai.
Chương 1438 : Diệp Mặc là ai?
21:00 |
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét